Tình trạng trên, cũng y như chiếc thuyền bị làn sóng đưa đẩy lúc thì người trên thuyền nhìn ra cảnh nầy, khi thì nhìn ra cảnh khác và đặc biệt là: *Người nhìn* lại không biết được tính cách liên tục của cảnh vật!
Rõ hơn:
Hôm nay, Chị thấy nó mờ mờ như làn sương, nhưng chị không thể chắc chắn rằng ngày mai nó sẽ Chớp Sáng, hay lại Xoáy tròn đó là nói về hình tướng. Còn về màu sắc thì Chị không thể biết được rằng ngày hôm nay nó là màu trắng đục thì ngày mai nó sẽ là màu gì? Chị có ý kiến hay câu hỏi gì không? Trước khi đệ bàn xa hơn tý nữa?.
Mến.
Hai Lúa.
Chỉ bấy nhiêu thôi, lực lượng tu sĩ lúc đầu hăng hái và đông đảo bao nhiêu thì sau khi đụng vài hiện tượng tâm linh (thấy-nầy, thấy-nọ) đã rút giò không dám tiến tu nữa mà chỉ tu cầm chừng vì không có một tài liệu nào giải thích cặn kẽ những biến cố đó (đệ mắc kẹt vào đó từ năm 1968 cho đến năm 1983 tức là 15 năm kinh nghiệm và sương gió). Trên 99% tu sĩ trở về với phương pháp *cây nhà lá vườn* bằng cách quán sự ra vào của hơi thở và dĩ nhiên với cách nầy thì mọi hiện tượng đều biến mất. Họ thở phào nhẹ nhõm! Và khi đi tìm vào những luận án của các Tiến sĩ thì thấy rõ ràng các Tiến Sĩ đó có bàn rất rõ mà Huynh TD đã nghiêm trang ghi lại rằng: Ngài Lâm Tế có dạy khi ngồi thiền thì "gặp phật giết phật, gặp ma giết ma".... vì các hình ảnh đó do tâm ta tự tạo ra mà thôi.
Hiện tượng trên cũng không khác gì một em bé sau khi học tới trình độ làm toán đố và nhận thấy sao mà *khó và rắc rối quá* bèn đi hỏi Thầy: Thay vì chỉ vẽ cách giải bài toán hóc búa đó! Thì vị Thầy đó đã cho em bé trên tập lại những bài tập vỡ lòng: Chấm hai chấm và gạch nối hai chấm lại! (như hồi mới tập viết khi còn ở những lớp Mầm Non). Để chắc ăn: Vị Thầy đó cấm ngặt không cho em bé đi ra ngoài phạm vi đó.
Mọi hiện tượng nhức đầu theo đó đều biến mất! Em bé khen Thầy dạy thật là hay!
Nếu Chị và các Bạn thích nghe tiếp và có ý kiến hay câu hỏi gì thì cứ đưa ra! Đệ không biết thì đệ sẽ đi hỏi.
Mến.
Hai Lúa.
Phần 2.
Quay lại cái chuyện của chị NL, cái bậy của vấn đề là mình vào công phu mà không có một phương hướng hay mục tiêu nào cả mà chỉ có *Thư giãn* mà thôi.
Ở giai đoạn một: Thô Tâm còn giao động nhưng theo thời gian, hành giả từ từ bước qua giai đoạn 2. Vào giai đoạn nầy, Thô Tâm hoạt động yếu lại vì cung cách thư giãn đà có lực và chỉ còn lại vi tế tâm. Thô Tâm im lặng làm cho mình tỉnh thức với những giao động của vi tế tâm hơn: Thô Tâm thường làm cho 6 giác quan giao động!
Trong khi Vận hành của vi tế tâm là làm cho 6 luân xa giao động (vị trí đại khái của chúng là: Xương cùng, lỗ rún, chớn thủy, giữa ngực, yết hầu và ngay trên trán) Sáu luân xa nầy như sáu sợi dây đờn ghita được vi tế tâm làm cho chúng rung động loạn cào cào. Và vì tình trạng rung động loạn cào cào nên mình thấy không có gì rõ ràng cả.
Phần đông chỉ thấy ánh sáng, và tiếng nổ (một cái rầm như lựu đạn hay *trời sập*) và có thể sẽ thấy được con mắt trái, hiện tượng hoa rơi, nhiều người đứng ngồi lúc nhúc (để ý kỹ thì không có thấy một hoa sen nào ở dưới chân họ cả), hoặc là cảnh như mình bay là là trên một cánh rừng rậm, hay nhìn thấy rừng trái cây màu vàng.
Và sau đó là những hiện tượng xuất hồn một cách *Không Tự Chủ Được*. Hay là có những tiếng nói trong đầu, nếu để ý kỹ thì tiếng nói đó nằm *Phía Sau Ót*. (do ảnh hưởng của tiếng nói nầy mà một số tu sĩ có thể làm... thơ rất là độc đáo.
[...]
Trên đây là những cảnh mà do sự thư giãn có thể đem lại cho hành giả. Những cảnh đó tới cỡ như vậy là hết. Như vậy cung trời cao nhất mà tu sĩ có thể đạt được là Tha Hóa Tự Tại trong cõi Dục Giới. Cũng y như là khi đi xe đạp vận tốc nhanh nhất là 99 cây số một giờ, và không cách gì mà đạt được vận tốc 200 cây số một giờ được. Trừ khi mình đi xe hơi thì vận tốc 200 km/h đó không là gì cả! Nếu Chị muốn thí nghiệm coi đệ nói có đúng không thì cứ thử tu tiếp còn thấy chán thì xin Chị đổi cách tập. Nhưng nếu có đổi thì Chị nên chọn cách cao hơn đừng trở về hơi thở vì cách tập của hơi thở chỉ là căn bản mà thôi. Cách hơi thở có nói rất rõ ở trang nhà của Huynh Bình Anson. Nhưng thực tế ngoài cái lý luận nầy nọ ra, đệ chưa thấy ai chứng đắc được gì cả khi chỉ dùng *phương pháp hơi thở* như đã có bàn rất kỹ trong kinh đó.
Mến.
Trích từ Tập tin 5
Hôm qua,vào buỗi chiều,đứng trên tòa nhà cao tầng (chỗ làm việc),tỉnh cở con thấy cảnh mặt trời lặn.
Sao mà nó đẹp dễ sợ!
Nghĩ : cái mặt trời này là đề mục của HVT nè
Vửa nhìn vừa nghĩ tiếp: hình ảnh này giống đề mục 3D của Chú Tibu i chang,nhưng ngả màu hồng hơn,sao mà đẹp quá.
Nhìn nó tha thiết nồng nàn và "grầu grầu": chừ ui! không biết bao giờ mình mới thấy như vậy thiệt khi mình tập nhỉ?..Đi vào phòng,và suy nghĩ miên man .về đề mục.
Rùi bất thình lình lại thấy 1 điễm đàng trước mặt như kỳ trước,điểm này có màu xanh cổ vịt(khi nhìn trên nền tường trắng),có màu kim loại khi chớp mắt
Nhắm mắt lại ,cũng là điễm sáng trong màn đêm i như kỳ trước(vẫn là hào quang màu hồng cánh sen)nhưng có vẽ nhỏ hơn và ít lóe sáng hơn vì con đang ở trong phòng đèn đóm sáng choang
Kỳ này thì nó ở với con lâu hơn (hơn 10s)
Cho Con hỏi:
1/ có phải cái này là đề mục của con không zị Chú?sao mà nó nhỏ xíu xiu à (nó nhỏ là tốt hay nó lớn là tốt ạ ?)
2/ khi thấy nò như vậy thì mình làm cái gì với nó bi giờ ạ ?
3/sao lúc tập con không thấy mà chỉ khi nào "chơi chơi"thì thấy nó vậy Chú
Con cám ơn Chú nhìu
Kính
TLT
Cái gì mà "vưà học vưà chơi" thì tâm nó thư giãn hơn là lúc hùng hục mà làm với trách nhiệm nặng nề bên vai. Do Thư giãn mà nó ra. Ra xong thì mới nghĩ tới cho nó vui. rồi mới hồi hướng và xả.
Đề mục mà nhỏ là tốt. Sáng là hay, lâu là giỏi. Người mà vui là hay nhất.
Vấn đề đặt ra là cái linh tính này có trúng hay không?
Nguyên tắc để được sự chính xác là hành giả lại cần hai đặc tính bất di bất dịch đó là:
1. Ăn ngay, nói thật.
2. Có Hiếu với Cha Mẹ.
Tại sao?
Sau một thời gian rơi vào tình trang trong sạch này thì linh hồn cảm nhận được sự nhẹ nhàng của sự giữ giới luật.
Môt thời gian sau, với sự huân tập trong giới luật này thì hệ thần kinh lần hồi cũng bị thấm nhuần.
Và chỉ sau một thời gian như vậy, do:
1. Linh hồn được nhẹ nhàng, với sự yêu mến sự thật: Nên sự cảm nhận được trung thực hơn.
2. Hệ thần kinh cũng đã từng có cảm giác của sự nhẹ nhàng khi trình bày rõ ràng một sự thật cho một người nào đó nghe.
Chỉ sau khi hai điều kiện này được thỏa thì linh tính lúc này mới là đúng.
Còn tuy rằng có linh tính nhưng nó cứ sai hoài! Nguyên nhân là vì có sự lọt chọt trong sinh hoạt hằng ngày như:
1. Cười nói xả giao, và nói những lời sáo ngữ cho qua chuyện.
2. Tu luyện trong cách nói sạo, qua sự phát biểu bằng kỹ thuật lên giọng, xuống giọng, nhấn mạnh ... y như là mình đang ở trong tình trạng đó (các diễn viên, tài tử đóng phim, các ca sĩ ...).
3. Sinh hoạt trong sự nói sạo và cũng không có chỗ nào hoặc là người nào để mà nói thật!
4. Do huân tập như vậy, phước báu giảm rất là nhanh nên sau cùng thì linh tính bị trật, và từ khi bị giảm phước báu thì cũng từ đó cái linh tính lúc nào cũng sai.
Sự tai hại này: Nó lây sang những kiếp sau đó luôn.
An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt là một sự kích thích rất là độc đáo để bắt buộc nguyên con cái tâm (Thô Tâm và Vi Tế Tâm) Nó hoạt động đồng bộ để tạo ra một sự thật nho nhỏ (đề mục) để từ đó:
Tu sĩ có căn bản để tiến tới một Sự Thật to lớn hơn: Đó là Chân Lý.
Tất nhiên, trên con đường hướng đến Chân Lý: dấu hiệu đầu tiên về trí tuệ là cái linh tính nó đúng đến dể sợ.
Bàn thêm về An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt:
Kỹ thuật trên đòi hỏi:
1. Tính mềm dẻo, uyển chuyển trong công phu. (y như là giữ thăng bằng trên xe đạp, và như vậy là: Không lần nào lại giống lần nào).
2. Sức khỏe.
3. Có lối thoát trong vấn đề nói lên sự thật cho một người nào đó nghe.
4. Có Hiếu với Cha Mẹ
5. Làm đại.
Theo kiểu:
51. Thấy, thì nói thấy! Không thấy, thì nói là không thấy.
52. Chớ đừng có khi thấy thì .
53. Hoặc là bắt nó phải có những tính chất như là cái thấy con mắt thịt ( có nghiã là: Khi mình thấy cái vách tường thì không thể nào thấy cái bàn đằng sau cái bức tường).
Trong vấn đề này: Nhí là xuất sắc!
au buổi tập, em cố gài lại hay cố nhớ trong tâm trạng thái cuối cùng của buối tập.
- Lần tập tới thay vì khởi lại từ đầu, em moi lại trạng thái cuối cùng của buổi tập trước rồi tiếp tục tập từ mốc điểm đó.
- Đôi lúc trong ngày, khi nào em nhớ là em làm tiếp cũng với tư cách này.
Em làm vậy có được không ?
Làm như vầy nè: Nếu đề mục đã xuất hiện cở 12 giây rồi thì làm như sau:
Khi rảnh thì vẫn mở mắt và nhìn vào cái nền màu đen. Kế đó là tưởng tượng cho ra đề mục.
sau đó là đếm số coi đề mục xuất hiện được bao lâu.
Bước kế tiếp là niệm Hỷ Lạc ... hỷ lạc ... (Cách nhau 1 giây).
Hưởng hạnh phúc cõi thiền này cái đã.
Về nhà thì nhắm mắt làm mạnh lên. Tuy nhiên cũng nên lắng nghe phản ứng của thân thể để tránh tình trạng quá tải vì ham tập quá.
-------------------------
Nguồn:
http://www.hoasentrenda.com/smf/index.php?topic=173.msg1164#msg1164Năm mới ta ,con chúc chú Tibu ,các HSTD,các HT Nhí,các thành viên của web cùng gia đình đươc nhìu sức khỏe,lòng lúc nào cũng vui như mở hội 24/24,và dĩ nhiên là thành công tới tấp trong tu hành lẩn trong cuộc sống
Chú cho con hỏi:
Quote
Bàn thêm về An Trú Chánh Niệm Đằng Trước Mặt:
Kỹ thuật trên đòi hỏi:
1. Tính mềm dẻo, uyển chuyển trong công phu. (y như là giữ thăng bằng trên xe đạp, và như vậy là: Không lần nào lại giống lần nào).
2. Sức khỏe
Thiệt tình cái nì con thắc mắc lâu rùi nhưng ko dám hỏi (hehe..)là ...là...con thấy trong tập tin nói về Cô Vân thì cô là người bị bệnh đủ thứ,nhưng sao cô tập trong vòng 3 tháng là thành công(ko biết con có nhớ lộn số tháng ko nữa).-> như vậy sức khỏe ko hề ảnh hưỡng đến Cô ?
Còn tụi con ,bệnh có xíu xiu thì Chú kêu là nên ...nghĩ đi (vì mệt quá thì nó-đề mục,nó cũng ko ra).vậy trường hợp nào thì sức khõe không có ảnh hưỡng hả Chú?
Con cám ơn
Kính
TLT